Diêm vương phúc hắc – Vương Phi gây rối
Phan_29
Liên tiếp mấy ngày mưa to rơi xuống.
Điêu thoải mái núp ở trong sơn động, vừa ăn quả dại ngọt vừa thưởng thức cảnh mưa.
Mà đẹp trai cụt một tay tương đối bi kịch. Bởi vì mỗi khi gặp mưa to, sắp có lũ lại bất ngờ phải luyện kiếm. Như vậy thật hết sức khổ cực gian nan. Nhiều lần Dương Quá cũng muốn bỏ cuộc. Bản thân cụt một tay, mà cầm một thanh kiếm không nhẹ, còn phải luyện kiếm trong lũ. Là một cách luyện võ khó khăn vô cùng. Mà thường thường vào lúc đó, điêu sẽ lặng lẽ xuất hiện ngăn ở cửa, một đôi con ngươi thẳng tắp nhìn Dương Quá.
Dương Quá nghĩ rằng Điêu huynh đang khích lệ hắn, cho nên tiếp tục cắn răng nỗ lực vung kiếm.
Mà điêu lại nghĩ rằng, ngươi dám đào thoát thử xem! Đi tới cửa ta liền cho ngươi một quạt tay bay trở về!
. . . . . .
Căn cứ vào điểm này, Tiểu Vũ thật ra rất bội phục Dương Quá. Nếm trãi khổ đau mới là người hơn người, những lời này Tiểu Vũ rất rõ ràng, chỉ là nàng trời sanh không phải chịu khổ. Có người nói, chịu khổ tựa như ăn bổ (thuốc bổ), như vậy có lẽ sẽ cảm giác khá hơn một chút. Tiểu Vũ đối với câu này cười một tiếng, a, thật sự xin lỗi! Nàng chẳng những không thích chịu khổ, còn ghét luôn ăn bổ!
Cứ như vậy hơn nửa năm, võ công Dương Quá tiến nhanh, sau đó bị điêu mang đi bờ biển luyện kiếm.
Dọc theo bờ Đông Hải.
Điêu mang Dương Quá đi tới bờ biển, vung cánh chỉ hướng mặt biển, ý là ở trong sóng dữ luyện kiếm.
Trãi qua một đoạn thời gian chung đụng, Dương Quá cùng điêu đã rất ăn ý. Thường thường điêu vung đôi cánh, Dương Quá liền biết nó muốn làm gì.
Rồi sau đó, Dương Quá mỗi ngày lúc sóng biển dâng lại luyện kiếm. Điêu vẫn như cũ đi theo bên cạnh. Thỉnh thoảng có thể nghe được hắn hướng thuyền khách trên biển hỏi thăm Nam Hải thần ni, nhưng lại có không chút tin tức nào.
Mỗi lần như vậy, điêu không kìm được lắc đầu một cái. Nào có Nam Hải thần ni? Đây cũng là lời nói dối có thiện ý. Mà Dương Quá lại dựa vào một lời nói dối chống đỡ đến bây giờ. Bao nhiêu lần trong cơn mưa bị gió thổi té ngã lại bò dậy, vì để có thể gặp lại người trong lòng hắn yêu thương.
Mấy ngày nay, Dương Quá đều ở trước mặt điêu, nói chuyện hắn và Tiểu Long Nữ. Mặc dù điêu đã sớm biết tình huống của bọn họ, nhưng mỗi lần nghe hắn nói thì cũng không nhịn được cảm động không dứt.
Nói đến động tình, nam nhân từ trước đến giờ kiên cường cũng không nhịn được mà hồng vành mắt. Hắn sẽ tự giễu mà cười cười, sau đó nhìn về điêu, ánh mắt sáng quắc, kiên định nói: “Ta sẽ đợi nàng. Mười sáu năm, là lời hẹn của bọn ta! Nếu chờ, ta tin tưởng ông trời đối với Dương Quá còn có lòng thương hại. Nhưng nếu đợi không được, ta sẽ đi theo nàng. Đời sau, cũng không cần làm người!”
. . . . . .
Từng ngày trôi qua, võ công của Dương Quá cũng cuối cùng cũng thành.
Bên bờ biển đợi gần sáu năm, có một ngày Dương Quá đối mặt biển rộng đứng một ngày. Sau khi trở lại liền nói với điêu, hắn nghĩ lúc này nên rời đi thôi. Điêu gật đầu một cái, không có bất kỳ ý kiến gì theo hắn rời đi.
Dương Quá cùng điêu rời khỏi Đông Hải, đến Giang Nam dạo chơi, cũng ở chỗ này sau gần mười năm, làm ra rất nhiều cử chỉ hành hiệp trượng nghĩa. Mà điêu cũng không biết bởi vì vóc người dị thường? Hay bởi vì dáng dấp tương đối khác, trong lúc vô tình liền bị người phong làm thần điêu! Mà Dương Quá bởi vì từ trước đến nay cùng thần điêu làm bạn, liền bị người xưng hô “Thần điêu đại hiệp”.
Rốt cuộc, điêu cho là nên công thành lui thân, nhẹ niệm chú Ly thân, hồi phục tự do. Không biết rằng mười sáu năm trong Nhân giới, ở Địa phủ là 16 ngày, có người một mực dùng ‘kính hiện thế’ nhìn chăm chú nhất cử nhất động của nàng. Còn có hai người Hắc Bạch vô thường lúc nào cũng đều ở bên cạnh chưa từng rời đi nửa bước.
. . . . . . Chương 18: Rốt cuộc gặp nhauTiểu Vũ mặc dù thoát khỏi thân thể thần điêu, nhưng vẫn như cũ đi theo bên cạnh Dương Quá. Lời hẹn mười sáu năm sắp tới, nàng cũng rất mong đợi nhìn thấy hắn cùng Tiểu Long Nữ đoàn tụ.
Sau đó, đẹp trai cụt một tay không biết là trúng cái gió gì, cảm thấy diện mạo mình thật đẹp, người ái mộ quá nhiều, nên mang mặt nạ. Tiểu Vũ đối với hành động này, nói ra cho oai, là khiêm tốn!
Sau đó, Dương Quá gặp được Quách Tương, cô gái khiến Tiểu Vũ nhìn cũng cảm thấy đáng yêu. Cùng với chị của nàng là Quách Phù thật sự không giống một cha mẹ sanh ra.
Dương Quá coi nàng như muội muội, người sáng suốt đều nhìn ra. Mà Quách Tương lại hết sức sùng bái Dương Quá, thậm chí sùng bái có mang theo chút sắc thái thích, không dám nói rõ.
Trải qua sự kiện bắt hồ ly chín đuôi, Dương Quá lúc gần đi cho Quách Tương ba cây ngân châm, nói cho nàng biết, ba cây ngân châm này có thể giúp nàng thực hiện ba nguyện vọng. Hài tử đáng yêu vừa nghe nói thế, lúc này liền lấy ra một cây ngân châm, nói muốn xem tướng mạo Dương Quá. Dương Quá khẽ kinh ngạc, liền mỉm cười lấy mặt nạ xuống.
Thông thường lúc động tình, sẽ chỉ trong một khắc. Đúng địa điểm, đúng thời gian, gặp đúng người. Chỉ là, chuyện ngươi cho là đúng, người khác không nhất định cho là đúng. Nhất là người mà trong lòng, đã sớm có một người khác.
Tiểu Vũ ngồi ở xà ngang, nhìn thấy Quách Tương mang theo một chút giật mình cùng vẻ mặt mê muội, lúc này lắc đầu một cái. Nghĩ tới một đoàn người chạy theo thần điêu đại hiệp, sợ là lại có nhiều thêm một người ái mộ rồi.
. . . . . .
Quách Tương có nguyện vọng thứ hai, chính là muốn Dương Quá vào sinh nhật mình sẽ tới Tương Dương cùng nàng gặp mặt. Dương Quá gật đầu đáp ứng, liền xoay người rời đi.
Sau đó, Dương Quá vì lấy danh nghĩa tặng lễ vật cho sinh nhật Quách Tương, dẫn đầu gần ngàn người có năng lực trên võ lâm tiêu diệt hai ngàn quân Mông Cổ, cũng thiêu hủy lương thảo cùng kho đạn dược của đại quân Mông Cổ.
Tiểu Vũ nhìn nam tử vẻ mặt cô tịch trong lửa lớn, không khỏi cảm thấy chua xót. Nàng thật may mắn ban đầu nhờ Lưu Quang giúp một chút, nếu không đau khổ đợi mười sáu năm, cũng sẽ không vui. Loại kết cục này, sợ là Dương Quá trải qua mưa gió tàn phá, nam tử trãi qua khổ cực ma luyện to lớn cao ngạo, cuối cùng cũng sẽ không cách nào thừa nhận.
Trên đường đi gặp mặt Quách Tương, trong lúc vô tình Dương Quá gặp được Hoàng Dược Sư. Vì vậy liền cùng hắn vào trong thành cùng Quách Tương gặp mặt. Cái Bang lựa chọn bang chủ mới, hắn và Hoàng Dược Sư cùng đi khỏi. Chỉ nhàn nhạt cùng Quách Tĩnh, Hoàng Dung chào hỏi, liền cùng Hoàng Dược Sư ra khỏi thành rời đi.
Sau theo Hoàng Dược Sư cùng đi đến một quán rượu nói chuyện phiếm, lại biết trên đời không có Nam Hải thần ni, là Hoàng Dung lừa gạt mình. Lúc này tâm thần đại loạn, Hoàng Dược Sư rời đi trước. Mà Tiểu Vũ đang ở bên cạnh, thấy vẻ mặt hốt hoảng, vội vàng lên tiếng khuyên lơn. Muốn nói cho hắn biết tuy không có Nam Hải thần ni, nhưng Tiểu Long Nữ còn sống!
Đáng tiếc, nàng chỉ là một luồng hồn phách. Trừ phi mình đọc chú hiện thân, nếu không Dương Quá căn bản không thấy nàng. Cho dù nàng hiện thân, Dương Quá căn bản không biết nàng, nàng nói Dương Quá tất nhiên cũng sẽ không tin tưởng.
Hơn nữa nàng căn bản không biết nên nói cái gì. Chẳng lẽ nói cho Dương Quá, “Ngươi đừng nghĩ lung tung, lão bà Tiểu Long Nữ của ngươi căn bản không chết, là lão Đại ta đã cứu nàng, nàng ở thủy động dưới đáy vực sống thật tốt. Còn nữa…, thật ra thì ta chính là con điêu làm bạn bên cạnh ngươi, dạy ngươi kiếm pháp thần điêu?”
Mẹ nó, nàng nếu nói như vậy. Bảo đảm Dương Quá chẳng những một chữ cũng không tin, thậm chí còn xem nàng là kẻ điên mà xử lí.
. . . . . .
Mười sáu năm còn có mấy ngày nữa là đến, nhưng Dương Quá cũng ước định ngày ngày mà đến cốc.
Hắn đứng ở Đoạn Trường nhai chờ, không ăn không uống, cứ như vậy đau khổ chờ năm ngày. Sau cùng một ngày cũng không đợi được Tiểu Long Nữ.
Tiểu Vũ ở bên cạnh gõ đầu mình. Trong lòng suy nghĩ, nàng thật là đần! Ban đầu sao lại ngu xuẩn để Tiểu Long Nữ ở lại thủy động? Sao không dứt khoát dẫn nàng đi, để cho nàng cùng Dương Quá bỏ trốn không phải tốt hơn sao!
Ngu xuẩn! Thật là ngu! Đều do nàng quá chú trọng tình tiết xưa! Cần phải làm cho vợ chồng son người ta chờ mười sáu năm! Choáng nha! Nếu ban đầu trực tiếp để cho bọn họ bỏ trốn, không chừng bây giờ ngay cả hài tử cũng đã có! Nàng cũng không cần lo lắng gì, còn không phải ngu ngốc làm thần điêu!
Tiểu Vũ vỗ ngực liên tục, bộ dáng bi kịch. Nhìn nam tử bên vách đá kia thương tâm muốn chết, không khỏi thầm than.
Được rồi được rồi! Ngươi mau nhảy đi. Nhảy xuống là có thể nhìn thấy lão bà ngươi. Đi đoàn tụ đi, nàng cũng nên trở về Địa phủ rồi. Lâu như vậy không thấy lão Đại, Tiểu Hắc Tiểu Bạch, thật đúng là có chút nhớ rồi.
Quả nhiên, Dương Quá mặt bi thương lắc đầu, chính là thấy ình sống mười sáu năm, rốt cuộc vì cái gì? Tung người nhảy xuống Đoạn Trường nhai.
Tiểu Vũ vốn muốn cũng nhảy xuống theo để xem tình huống, nhưng Lưu Quang không có ở đây, nàng lại sợ độ cao. Nhìn vách đá sâu không thấy đáy, Tiểu Vũ vuốt vuốt mũi. A, nàng ở nơi này chờ bọn hắn là được rồi.
Nghĩ như vậy, Tiểu Vũ liền ngồi xuống. Đấm đấm bắp chân của mình, chợt nở nụ cười.
Thật tốt, cuối cùng cũng đoàn tụ rồi. Mau gặp lại đi, trước là ôm nhau. Sau đó hôn long trời lỡ đất.
Vừa nghĩ tới hôn, Tiểu Vũ lại không tự chủ nghĩ tới Lưu Quang. Lúc này che mặt, dùng sức mà lắc đầu. Nàng không phải là Nữ Lưu Manh! Tuyệt đối không phải!
Ai yêu, Lưu Quang lão Đại, yêu nghiệt, ai nhìn cũng sẽ có ý nghĩ kỳ quái! Không thể trách nàng quá lưu manh, muốn trách thì trách ai kia dáng dấp thật sự gieo họa!
. . . . . .
Tiểu Vũ ở đỉnh núi đợi một ngày một đêm, rốt cuộc ngày thứ hai gặp được đôi vợ chồng nhỏ.
Sau đó hai người cứu Quách Tương bị Kim Luân Pháp Vương trói đi, còn chạy đến Tương Dương cứu nguy.
Khi Tiểu Vũ nhìn thấy quân Mông Cổ vừa thấy con điêu thì thiếu chút nữa cười ngất. Dùng ánh mắt người khác nhìn, con “Thần điêu” đúng là có nhiều uy vũ, vừa vỗ cánh liền khiến quân Mông Cổ chống đỡ không được. Ở trong mắt Tiểu Vũ, con ngu điêu không có cái thần võ gì, rõ ràng chính là sợ muốn chết, muốn tìm ra đường chạy trốn, bất đắc dĩ quá nhiều người, cho nên gấp đến độ động cánh, trên dưới nhảy loạn.
Chuyện Tương Dương đi qua, Dương Quá liền dẫn Tiểu Long Nữ rời đi. Đi đến Hoa Sơn, cùng Tiểu Long Nữ quy ẩn giang hồ, từ đó mai danh ẩn tích.
Mà Tiểu Vũ đứng ở đỉnh Hoa Sơn, phất tay đưa mắt nhìn bọn họ, trong lòng ấm áp.
Cả đời người, thật ra trừ quan to lộc hậu ra, còn có rất nhiều thứ tốt đẹp đáng giá.
Ví như có tình, ví như thân tình, ví như tình yêu.
Tình yêu chân thật khiến cho người ta tin tưởng, nhất định sẽ động lòng người. Mặc dù giờ phút này Tiểu Vũ còn không rõ, nhưng nàng lại thật lòng chúc phúc tất cả những người có tình trong thiên hạ.
Cùng nắm tay nhau mà chết, lời thề bên nhau đến già, trăm năm hảo hợp, mong ước đầu bạc răng long.
Tin tưởng tuyệt đối không phải là nói giả dối như vậy, tin tưởng thế gian này, nhất định có thể thật sự hiểu ẩn ý của những lời này.
Mỉm cười nhún vai một cái, Tiểu Vũ đưa tay về hướng mặt đất.
Nên làm đều đã làm rồi. Như vậy, nàng cũng nên về nhà thôi.
. . . . . . Chương 19: Yên tĩnh ngoài ý muốn
Tiểu Vũ mới vừa trở lại Địa phủ, Hắc Bạch phía sau phải đi đến thư phòng báo cáo tình huống.
Mấy ngày tiếp theo, Địa phủ trình diện một đám người, sắc mặt rất không đẹp mắt. Nhất là Chung Quỳ.
Từ sau khi Tiểu Vũ trở lại, hắn một khắc cũng không rời Địa phủ. Không đi ra ngoài bắt quỷ, cũng không đi hàng yêu. Mỗi ngày không ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách ngẩn người, chính là chắp tay ở cửa chính Địa phủ đi qua đi lại. Như vậy khiến hai huynh đệ yêu quái cùng quỷ quái cũng không dám trốn việc, cả ngày đều ở đây suy tư, bọn họ có phải đã phạm sai gì lầm hay không? Khiến Chung lão đại rút gân?
Không khí Địa phủ có cái gì đó không đúng. Một kẻ vô tri vô giác như Tiểu Vũ cuối cùng cũng nhận ra.
Chung lão đại một khắc cũng không rời Địa phủ. Tiểu Hắc, Tiểu Bạch bình thường hay cợt nhả, mấy ngày nay thần sắc lại ngưng trọng. Tiểu Thôi bình tĩnh ngồi trước máy vi tính cũng không coi báo biểu, mà ngây ngô suy tư cái gì. Ngay cả Mạnh bà bán canh bên cầu Nại Hà, gần đây cũng rất ít cười, chân mày nhăn lại có thể gắp chết vài con ruồi. Mà chính nàng càng bị Lưu Quang cấm, không cho phép ra ngoài nửa bước. Không chỉ có thế, Lưu Quang cũng không cho nàng đi vào thư phòng, nói nàng tốt nhất đợi ở trong phòng đừng đi đâu.
Tiểu Vũ biết, nàng lại gây họa.
Phía trên giao nhiệm vụ, nàng không hoàn thành, ngược lại còn đi giúp.
Mọi người hiện tại nội tâm nặng nề, hơn phân nửa là khổ não vì nàng. Bởi vì không biết phía trên sẽ trách phạt thế nào. Nhưng lão Đại tất nhiên sẽ bảo vệ nàng chu toàn. Cứ như vậy, khó tránh khỏi lại cùng Thiên giới nổi lên xung đột.
Aizzz, thật là sóng trước chưa yên …
. . . . . .
Trí nhớ Tiểu Thôi bộc phát, nghĩ ra n phương pháp giúp Tiểu Vũ hóa giải tội danh. Tiểu Hắc tương đối thái quá nghĩ tới, nếu Thiên giới phái người tới lùng bắt Tiểu Vũ, hắn muốn ‘Trảm Thảo Trừ Căn’ (diệt trừ hậu họa), lặng lẽ tiêu diệt?
Cứ như vậy, mọi người sẵn sàng trận địa đón quân địch, Tiểu Vũ cũng đem n bản sách manga lật một lần. Mà Thiên giới lại chậm chạp không phái người tới.
Chẳng lẽ? Quả thật là Thiên đế lão nhân gia ông ta ăn no rỗi việc, đùa giỡn sao?
Lưu Quang ngồi trên ghế sa lon màu đen, tròng mắt thâm thúy. Ngoài cửa sổ khoảng không gian đen kịt, cho thấy tâm tình hắn giờ khắc này không hề tốt.
Trong lòng hắn giờ phút này, cũng có cùng nghi vấn giống mọi người. Nhưng hắn vẫn hiểu rõ ràng, lão đầu kia tuyệt đối không phải rỗi rãnh cùng người của hắn chơi trò chơi.
Lão đầu kia mặt ngoài vô hại, kì thực rất giống hắn. Ý định sâu không lường được, tuyệt không phải người lương thiện.
Hắn nếu đã giao nhiệm vụ, nhất định là có mục gì. Nhất định không phải đùa giỡn đơn giản như vậy.
Chẳng qua là. . . . . . .
Vì sao? Vì sao qua lâu như vậy, thế nhưng hắn lại còn chưa phái người tới hỏi tội?
Hắn, rốt cuộc đang đùa cái gì?
. . . . . .
Lăng Tiêu Bảo Điện.
Trên đại điện sáng chói hoa mỹ, chỉ có thân ảnh của hai người.
Một ngồi trên bảo tọa mặc áo bào màu vàng sáng – thiên đế, còn lại là một người khác, Nguyệt lão mặc hỉ bào đỏ thẫm.
Giờ phút này, hai người thần sắc cũng ngưng trọng. Nhất là người ngồi trên, hoàn toàn không trẻ con như trước. Chỉ thấy hắn hơi nhíu lông mày, có vẻ uy nghiêm vô cùng.
“Ngươi, thật có thể khẳng định?”
Trầm tĩnh chốc lát, Thiên đế nhàn nhạt mở miệng. Hỏi một câu không đâu.
Nguyệt lão lắc đầu tràn ra một tiếng than nhẹ, giữa lông mày mang theo tiếc hận.
“Đúng vậy. Nhất định không sai. Ta trồng tình hoa mấy ngàn năm, trông coi tất cả tình yêu bên trong tam giới. Mặc dù hôm nay tuổi ta đã lớn, nhưng đối với chuyện nhân duyên, ta chưa từng hồ đồ.”
Nghe câu nói của Nguyệt lão, chân mày Thiên đế lại cau chặt mấy phần.
“Vậy, ngươi nói xem, chuyện này nên xử trí như thế nào?”
Nguyệt lão chợt hoảng sợ, lui về phía sau mấy bước cúi đầu hành lễ nói: “Cựu thần ngu muội, không dám tự tiện nói loạn.”
A. Thiên đế chợt nhếch môi cười yếu ớt. Bộ dáng kia, với Lưu Quang cực kỳ tương tự.
“Nguyệt lão à, giờ phút này chỉ có hai người chúng ta. Có ý định gì cứ nói đừng ngại. Ngươi không dám nói loạn, vậy ta nói loạn trước.”
Nguyệt lão tâm tình rối loạn, há miệng, nhưng một chữ cũng không nói được.
“Lưu Quang là cháu ngoại ta, là đứa nhỏ mà Lam dùng tính mạng lưu lại. Nàng dứt khoát nhảy xuống Trọng Quang nhai, lựa chọn vĩnh viễn ở đáy hồ, mục đích chính là vì có thể để ta bảo vệ Lưu Quang chu toàn. Thật ra thì chuyện này, Lưu Quang hắn đã sớm biết. Đứa bé kia rất thông minh, hiểu chuyện liền thỉnh nguyện đi Địa phủ. Người ngoài không hiểu vì sao, nhưng ta rất rõ ràng. Hắn biết thân thế của mình, một nửa là vì chính hắn sống tự tại, một nửa cũng là vì ta mà suy nghĩ.”
Nhắc tới chuyện cũ, biểu tình Thiên đế rõ ràng mang theo nhàn nhạt ưu thương.
Nguyệt lão cũng thở dài một tiếng, sầu não nói: “Đúng vậy. Diêm Vương đại nhân thật ra là đứa bé rất hiểu chuyện. Chỉ là số mạng trêu người, nếu không hắn nhất định là kỳ tài đáng giá nhất Thiên giới.”
Thiên đế lắc đầu cười cười, nói tiếp: “Đúng là số mạng trêu ngươi, ban đầu Lam cũng bởi vì rơi vào biển tình, mới để cho nàng rơi vào kết quả thê thảm. Thiên giới không tha nàng, lại càng không cho nàng lưu lại đứa nhỏ kia. Nhưng nàng là muội muội ta thương yêu nhất, ta đã thề phải bảo vệ nàng cả đời. Nhưng quay đầu lại, Thiên quy bức nàng đến đường cùng.”
Nói đến đây, Thiên đế có chút kích động. Từng viên dạ minh châu sáng chói trên đại điện, trong nháy mắt cùng nhau vỡ vụn.
“Nguyệt lão! Ngươi có biết ta đã từng thống hận chính mình là Thiên đế! Tại sao ta lại ở vị trí này? Tại sao cố tình là ta? Ngươi có biết mỗi khi ta nhắm mắt lại, sẽ nhớ tới hôm đó Lam ở vách đá Trọng Quang, rưng rưng nhìn ta. Nàng nói nàng không hối hận, nàng đến chết đều không hối hận yêu người kia!”
Tiếng vỡ vụn càng lúc càng lớn, Nguyệt lão có chút khiếp đảm, vội vàng khuyên lơn: “Bệ hạ bớt giận, không nên đả thương thân thể.”
Thiên đế thoáng nhắm mắt, buông lỏng tâm tình. Chợt lại nghĩ tới cái gì, lẩm bẩm nói: “Chuyện quá nhiều năm, ta cho là mình đối với chuyện của Lam đã để xuống. Chẳng qua là không nghĩ tới, khi Quỳnh hoa tiên tử quỳ gối trước mặt ta, nhìn nàng tinh khiết, ánh mắt lại quyết tuyệt, ta lập tức hoảng hốt. Ha ha, ngươi biết không, khi đó nàng cùng Lam rất giống nhau. Việc họ yêu người, vẻ mặt bất chấp tất cả lại giống nhau như đúc. Thật đáng buồn chính là, Thiên Quy không thay đổi, phàm là thần tiên động tình, kết quả, cũng chỉ có một.”
Nguyệt lão không nói tiếng nào, chỉ đứng tại chỗ lắc đầu mà thở dài không dứt. Hắn biết kế tiếp Thiên đế muốn nói gì, đây cũng là trọng điểm bọn họ hôm nay muốn nói rõ.
Mở mắt ra, nam tử nghiêm minh oai hùng trong nháy mắt già đi rất nhiều. Đưa tay vuốt vuốt mi tâm, cuối cùng mở miệng nói: “Đã nhiều năm, đứa bé Lưu Quang cũng lớn lên từng ngày. Ta đem toàn bộ áy náy đối với mẫu thân hắn mà đền bù cho hắn. Hắn mặc dù thích hồ nháo, nhưng cũng khéo léo chưa bao giờ để ta lo lắng. Ta lúc đầu rút tình căn của hắn, chính là vì đoạn tuyệt mọi chuyện có thể xảy ra. Chỉ là quả thật số mạng trêu người, ai có thể nghĩ tới không có cây tình hoa thế nhưng cũng nở hoa. Tơ hồng đã sớm đứt lại quấn lại với nhau. . . . . .” Chương 20: Người rốt cuộc cũng tớiNguyệt lão cắn răng, nghe được lời này, rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói: “Bệ hạ! Thứ cho cựu thần cả gan. Trước ta có gặp qua Diêm Vương đại nhân cùng tiểu quỷ sai bên cạnh hắn. Tiểu nha đầu kia thật đáng yêu, cựu thần nhìn ra được nàng có một tấm lòng thiện lương tinh khiết. Lần này, có thể hay không. . . . . Có thể hay không hãy bỏ qua bọn họ. . . . . .”
A. Thiên đế cười nhạt một tiếng.”Bỏ qua cho bọn họ? Làm thế nào bỏ qua cho bọn họ? Nhiệm vụ lần này, không phải vì chứng minh, Lưu Quang đến cùng có phải hay không đối với nha đầu xuất hiện động tình sao? Chuyện bây giờ đã sáng tỏ rồi, cây tình hoa kia cũng nở rộ rồi. Mà tiểu nha đầu kia vốn đã sớm đứt rời tơ hồng cũng không khỏi quấn lên Liễu Tình hoa. Tất cả chứng minh trước mắt, ngươi hi vọng ta làm bộ tất cả cũng không xảy ra? Còn dứt khoát để cho ta mở một con mắt nhắm một con mắt?”
Nguyệt lão vội vàng cúi đầu, sợ hãi nói: “Cựu thần không dám! Cựu thần chẳng qua là. . . . . . Chẳng qua là. . . . . .”
Chẳng qua là Diêm Vương đại nhân là hài tử duy nhất của Lam công chúa. Thiên đế ngài đem toàn bộ áy náy cùng sủng ái đối với công chúa đều chuyển dời trên người Diêm Vương đại nhân. Nếu giờ phút này định tội Diêm vương, để cho hắn theo gót công chúa. Như vậy, về sau ngài nên như thế nào? Ngài nếu lại một lần nữa tự tay phá hủy người chính mình trân ái, loại đau này, ngài còn có thể lại tiếp nhận sao?
Thiên đế ánh mắt mê ly, dằng dặc nói: “Chẳng qua là? Chẳng qua là như thế nào? Aizz. Ta là Thiên đế. Chỉ có thể dựa theo tất cả quy củ mà làm việc, cho dù tự mình muốn bảo vệ, làm trái với Thiên Quy cũng phải bị trừng phạt!”
Chợt, Thiên đế ánh mắt lạnh lại. Đứng lên khôi phục thần sắc uy nghiêm.
“Người đâu!”
Ra lệnh một tiếng, hai người thiên binh từ cửa đi vào.
Nguyệt lão lui sang một bên, trong nội tâm không ngừng bất ổn.
“Truyền Văn Khúc Tinh Quân tới gặp ta.”
. . . . . .
Có gì đó không đúng! Thật sự có gì đó không đúng!
Tiểu Vũ ngồi ở trên giường, mái tóc ngổn ngang rối xù.
Thật sự kỳ quái! Cũng là ngày thứ mấy rồi? Thiên giới sao còn chưa có động tĩnh gì?
Mấy ngày nay ở Địa phủ, so với mười sáu năm ở Nhân giới lại cảm thấy dài hơn. Tiểu Vũ rốt cuộc lĩnh ngộ, thời điểm tai nạn tới mặc dù đáng sợ, nhưng thực sự mà nói, sự yên tĩnh trước cơn bão táp, càng làm cho người ta không thở nổi.
Phía trên rốt cuộc muốn như thế nào? Muốn định tội cũng nhanh chút đi! Có thể cho nàng dứt khoát một chút hay không! Như vậy mà hành hạ nàng, chẳng lẽ không cảm thấy là loại tội ác cực lớn sao!
Tiểu Vũ phiền não gãi gãi đầu, ngay sau đó không quan tâm mọi việc, mở cửa phòng xông ra ngoài. Vậy mà còn chưa lao đến ngoài cửa, liền bị một cánh tay đẩy trở về.
“xxd! Là đứa nào tinh trùng lên não dám đánh lén ta!”
Mấy ngày cảm xúc căng thẳng chất đống, toàn bộ phát tiết ra. Tiểu Vũ nhìn cũng chưa nhìn thấy ai, liền há mồm mắng to.
Chung Quỳ đen gương mặt đứng ở cửa, thần sắc khó chịu nhìn Tiểu Vũ ngã nhào trên giường. Lạnh lùng nói: “Không muốn bị bắt đi, thì để ta an tĩnh một chút!”
Tiểu Vũ vừa nghe âm thchàng này, nhất thời yên lặng. Dõi mắt toàn bộ phủ, người nàng kiêng kỵ nhất, không phải là mỹ nam phúc hắc, hỉ nộ vô thường, mà lại là Chung lão đại trước mắt.
Mím mím môi, Tiểu Vũ ngồi dậy, nhìn người đứng ở cửa không đi, không cam lòng nói: “Chung lão đại, ngươi không phải cảm thấy ngăn ở cửa khuê phòng của con gái, là chuyện rất không lễ phép sao?”
Chung Quỳ nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không biến đáp: “Thiên giới đã phái người tới rồi, lão Đại để ta sử dụng pháp thuật ẩn giấu hơi thở của ngươi. Ngươi cảm thấy ta đứng ở nơi này cản trở, vậy thì ngoan ngoãn ở trong phòng xem sách manga, không được rời đi nửa bước.”
Cái gì? Tiểu Vũ đứng lên. Kinh ngạc nói: “Thiên giới phái người tới rồi? Kia, kia nói những gì rồi hả? Là tới bắt ta đi Thiên Đình trị tội sao?”
Chung Quỳ khẽ lắc đầu, thần sắc ngưng trọng nói: “Hắn không nói rõ ý định, bây giờ đang ở thư phòng cùng lão Đại nói chuyện. Ta phụ trách ở chỗ này ẩn giấu hơi thở của ngươi, cho nên sai Tiểu Hắc, Tiểu Bạch canh giữ ở cửa, nghe bọn hắn đang nói những chuyện gì.”
Tiểu Vũ có chút khẩn trương nắm chặtay, bất an đi tới đi lui.
Chung Quỳ thấy bộ dáng kia, nhàn nhạt ho khan một cái. Mở miệng nói: “Không cần lo lắng, lão Đại sẽ không đem ngươi giao ra.”
Một câu nói cứng rắn, cũng không khó nghe ra là đang an ủi. Tiểu Vũ có chút cảm động gật đầu, bình phục tâm thần, tùy ý hỏi: “Thiên giới lần này là phái ai tới truyền lời?”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian